19 tuổi, tôi xa gia đình đi du học tận nước Anh xa xôi... tôi gặp và yêu Hiếu, anh đẹp trai, học giỏi và có gia đình rất khá giả ở TP. Hồ Chí Minh.
Chúng tôi được gọi là cặp đôi đẹp nhất trong giới sinh viên Việt Nam ở London hồi đó. Năm sau Hiếu tốt nghiệp về nước, tôi còn ở lại 2 năm nữa. Lúc tiễn anh, tôi khóc. Anh bảo: “Em đừng khóc, anh sẽ sớm trở lại với em mà”. Anh nói thế là bởi anh ở diện có thể được xét quay lại làm tiến sĩ.
Nhưng thật không may, anh chưa kịp sang thì mẹ anh bị tai nạn, trước phút lâm chung, bà mong anh lập gia đình với cô gái mà ba mẹ đã chọn cho anh từ trước. Anh viết thư cho tôi lần cuối: “Anh không thể thôi yêu em, nhưng anh cũng không thể làm trái ý mẹ, ngàn lần tha lỗi cho anh. Tình yêu anh dành cho em là bất diệt”. Tôi “đổ gục” ngay lúc đó...
Nhưng thật không may, anh chưa kịp sang thì mẹ anh bị tai nạn, trước phút lâm chung, bà mong anh lập gia đình với cô gái mà ba mẹ đã chọn cho anh từ trước. Anh viết thư cho tôi lần cuối: “Anh không thể thôi yêu em, nhưng anh cũng không thể làm trái ý mẹ, ngàn lần tha lỗi cho anh. Tình yêu anh dành cho em là bất diệt”. Tôi “đổ gục” ngay lúc đó...
Sau khi tốt nghiệp, tôi quay về quê ở Nha Trang và cố quên đi tất cả. 2 năm sau tôi lập gia đình, chồng tôi là một người đàn ông bình dị. Phải nói thật là tôi lấy anh không xuất phát từ tình yêu, tôi có cảm giác anh chỉ như một người anh, người bạn. Chồng tôi biết điều đó, nhưng anh chấp nhận và không đòi hỏi gì nhiều ở tôi.
May mắn là hai con tôi (một trai, một gái) xinh đẹp, đáng yêu. Một buổi chiều, tôi cùng chồng và các con ra biển tắm như thường lệ. Đang cùng con bé xây lâu đài trên cát, tôi bỗng cảm thấy rát bỏng nơi sau gáy, ngoái lại… tim tôi như ngừng đập. Đúng là Hiếu! Anh gọi thảng thốt “Hạ ơi… có phải em đó không?”. Tôi làm bộ không nghe thấy, vội ôm con vào lòng chạy ào về phía biển.
Nước mắt tôi hoà lẫn cùng nước biển. Hiếu hỏi bạn bè địa chỉ email của tôi, rồi như những ngày đang yêu, anh chat với tôi: “Em tha lỗi cho anh, về với anh đi. Hãy đưa các con cùng về!”. Tôi câm nín và cố sống lặng lẽ, nhưng cuộc đời tôi không còn bình yên nữa khi biết anh vẫn còn yêu tôi như thuở ấy. Anh đã ly hôn và hiện đang sống trong toà biệt thự của ba mẹ để lại cùng đứa con trai duy nhất.
Từ hôm gặp lại Hiếu tôi không ăn không ngủ được. Tôi chẳng thiết tha gì với chồng mà chỉ thấy thương anh. Hiếu mới đích thực là tình yêu của tôi… Nhưng các con tôi lại rất yêu ba chúng, chồng tôi cũng chẳng có lỗi gì. Song nếu tiếp tục thế này, liệu cuộc hôn nhân của tôi còn tồn tại được bao lâu nữa? Tôi rất cần lời khuyên.
HOA HẠ (Nha Trang)
Hoa Hạ thân mến!
Các cụ có câu “Tình cũ không rủ cũng đến” là để răn mỗi chúng ta hãy cảnh giác với cảm giác “say nắng” khi gặp lại người tình cũ. Có thể nói có phần hơi “nặng nề” rằng, Hiếu đang phải trả giá cho chính cách sống của anh ấy, là bởi cuộc sống có những quy luật của riêng nó. Để làm tròn cái gọi là chữ “hiếu” thì Hiếu đã bất chấp tất cả, vì cho rằng mình đã làm đúng và hoàn thành được một “trách nhiệm” với cha mẹ. Về lý thì chẳng ai chê trách Hiếu về việc này. Tuy nhiên, kết quả là hôm nay anh đang tự chuốc khổ vào thân, đồng thời làm khổ một người đàn bà khác (vợ anh), làm khó cho con anh và… đang đe doạ hạnh phúc của một gia đình gồm 4 người nữa.
Trước đây, chỉ vì một chữ “hiếu” mà Hiếu không dám đấu tranh, dù “nghĩa tử là nghĩa tận” thật đấy, nhưng liệu bà mẹ anh có đành lòng nhắm mắt nếu biết cuộc hôn nhân mà bà sắp đặt kia không làm cho con mình hạnh phúc? Sao Hiếu không hề nghĩ tới những khía cạnh khác hay cách nào khác khi quyết định như vậy, mà chỉ đơn giản chia tay người yêu với lời “xin lỗi”? Phải chăng khi ấy bạn chưa thực sự là lựa chọn tối ưu của Hiếu?... Bạn gặp lại Hiếu khi đang xây lâu đài trên cát, vậy nên, có lẽ chuyện này đúng chỉ là “lâu đài trên cát”.
Một người đàn ông không tự thu xếp và quyết định được chuyện quan trọng nhất của đời mình vào những thời điểm khó khăn như vậy rõ ràng không có căn cứ để bạn tin cậy và hy vọng. Đổ lỗi cho “hoàn cảnh” trong tình huống cụ thể này không thể biện minh cho những hành động sai lầm suốt từ đó tới nay của anh ta được.
Về phần mình thì bạn cũng đã chịu hết những đau khổ từ mối tình dang dở đó. Nay thì quy luật vẫn vậy thôi, những gì bạn làm hôm nay sẽ cho kết quả vào ngày mai. Thiết nghĩ, với sự từng trải và hiểu biết của mình, bạn hoàn toàn đủ sức suy luận và ra được quyết định tốt nhất cho chính bản thân và gia đình.
Các cụ có câu “Tình cũ không rủ cũng đến” là để răn mỗi chúng ta hãy cảnh giác với cảm giác “say nắng” khi gặp lại người tình cũ. Có thể nói có phần hơi “nặng nề” rằng, Hiếu đang phải trả giá cho chính cách sống của anh ấy, là bởi cuộc sống có những quy luật của riêng nó. Để làm tròn cái gọi là chữ “hiếu” thì Hiếu đã bất chấp tất cả, vì cho rằng mình đã làm đúng và hoàn thành được một “trách nhiệm” với cha mẹ. Về lý thì chẳng ai chê trách Hiếu về việc này. Tuy nhiên, kết quả là hôm nay anh đang tự chuốc khổ vào thân, đồng thời làm khổ một người đàn bà khác (vợ anh), làm khó cho con anh và… đang đe doạ hạnh phúc của một gia đình gồm 4 người nữa.
Trước đây, chỉ vì một chữ “hiếu” mà Hiếu không dám đấu tranh, dù “nghĩa tử là nghĩa tận” thật đấy, nhưng liệu bà mẹ anh có đành lòng nhắm mắt nếu biết cuộc hôn nhân mà bà sắp đặt kia không làm cho con mình hạnh phúc? Sao Hiếu không hề nghĩ tới những khía cạnh khác hay cách nào khác khi quyết định như vậy, mà chỉ đơn giản chia tay người yêu với lời “xin lỗi”? Phải chăng khi ấy bạn chưa thực sự là lựa chọn tối ưu của Hiếu?... Bạn gặp lại Hiếu khi đang xây lâu đài trên cát, vậy nên, có lẽ chuyện này đúng chỉ là “lâu đài trên cát”.
Một người đàn ông không tự thu xếp và quyết định được chuyện quan trọng nhất của đời mình vào những thời điểm khó khăn như vậy rõ ràng không có căn cứ để bạn tin cậy và hy vọng. Đổ lỗi cho “hoàn cảnh” trong tình huống cụ thể này không thể biện minh cho những hành động sai lầm suốt từ đó tới nay của anh ta được.
Về phần mình thì bạn cũng đã chịu hết những đau khổ từ mối tình dang dở đó. Nay thì quy luật vẫn vậy thôi, những gì bạn làm hôm nay sẽ cho kết quả vào ngày mai. Thiết nghĩ, với sự từng trải và hiểu biết của mình, bạn hoàn toàn đủ sức suy luận và ra được quyết định tốt nhất cho chính bản thân và gia đình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét